Cái đẹp vẫn còn đó

Cái đẹp vẫn còn đó

Dù cho ai đó đã cố tình bôi tro trát trấu, hay những kẻ rửng mỡ rung đùi trên đám nhầy nhụa của ao tù trưởng giả, thì quanh ta, cái đẹp của người phụ nữ vẫn còn đấy, cái hồn nhiên trong sáng của các em vẫn còn đấy, nó như một nét hương sắc vừa đẹp vừa thơm làm mặn cả lòng người với một niềm trân trọng. Phải chăng khi xảy ra những sự việc xấu xa của cô này cô kia thì chúng ta càng thấy đáng trân trọng nhiều hơn, tôn vinh nhiều hơn những đóa hoa thơm khác hiện hữu quanh mình?
Nhân đọc lại bài Một Nửa của Nhà thơ Lê Nguyên Ngữ, nói về nỗi đau của hai em học sinh vì hoàn cảnh sinh nhai mà phải bỏ học, đồng thời xem lại tấm hình của hai em nữ sinh nào đó trên vnphoto.net sưu tầm được đã lâu, nhìn gương mặt rạng rỡ của hai em nữ sinh, ngẫm lại những câu thơ xúc động, tôi chợt nhớ lại rằng, thì ra cái đẹp vẫn còn đó, nó như chất keo kết dính những giá trị đạo đức và nhân cách ở đời, cho dù xã hội quanh ta đầy rẫy cám dỗ, thói hư, tật xấu, ăn chơi sa đọa bất cần đời… nhưng cái chất keo ấy vẫn vững bền để thắp sáng niềm tin quanh ta là cái đẹp vẫn còn, cái tốt vẫn còn. Hãy nghe lời khắc khoải của một nữ sinh trong ngày tựu trường không gặp lại được cô bạn năm ngoái của mình thì rõ:

Tựu trường sáng nay bạn ở đâu?
Ðể áo trắng quanh tôi bay đầy nỗi nhớ
Và tiếng cười cứ rơi như suối đổ
Xuống sân trường mùa thu!

Trên dãy bàn quen thuộc, vô tư
Tôi vẫn để cặp mình giành nơi bạn
Cái chỗ ngồi khuất xa bục giảng
Gầm bàn lén lút quà trao!

Hai chỗ ngồi năm ngoái có nhau
Ngày khai giảng mình tôi và chiếc cặp
Năm mới sân trường lá xanh ngăn ngắt
Cuối cành phượng đỏ sót vào thu

Buổi tựu trường sáng nay bạn ở đâu?
Mình thì nhỏ mà đời rộng quá
Cuộc sống bên ngoài chia bao nhiêu ngả
Mà áo cơm ngăn bạn đến đây rồi

Buổi học đầu năm không có bạn tôi
Cành phượng đỏ thu bay vào cửa
Tôi sẽ học một mình cho hai nửa
Một nửa tôi và nửa bạn ngoài đời.

Phải, đời rộng quá nên cuộc sống phải chia làm trăm ngả, nay bạn không còn được đến trường thì tôi sẽ học cho cả hai nửa. Cái ý trên của nhà thơ thật là tuyệt vời. Tôi không dùng lời lẽ văn hoa hay xa xôi đâu. Trong cái cảnh bon chen nhập nhằng trên mạng và cuộc sống, ngay trong friendlist của tôi đây vẫn không hiếm những gương sáng ấy, những hương thơm ấy, rất nhiều bạn vẫn tranh thủ ngoài giờ học đến với những hoàn cảnh cơ nhỡ là gì? Các bạn ấy làm một cách tự nguyện mà có cần ai biết đến để khoe công đâu. Thế nên lắm khi ta hay nhìn đời bằng cặp mắt méo mó xét ra cũng không phải đâu. Đời vẫn còn đẹp, còn tròn và vẫn còn đáng trân trọng lắm đấy chứ.
Trời phú cho con người nhiều thứ rất đẹp đẽ, nếu biết trân trọng thì sẽ như hoa nở rộ, đừng để bị xã hội vùi dập bằng những điều xấu xa khác làm hoen ố nó đi. Tôi đã biết, tôi đã thấy những công việc tuyệt vời mà các em đã làm, và tự trong tôi vẫn bừng lên một niềm tin mai đây những đóa hoa ấy sẽ được vun xới lên, được nhân lên để chứng tỏ cho mọi người biết rằng cái đẹp vẫn còn đó đấy thôi. Có mất đi đâu mà!

Trả lời

Thư điện tử của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *