Một thời để yêu

Một thời để yêu

Ai cũng có một thời để yêu và một thời để nhớ…

Vâng, quả đúng như vậy, nhà thơ Thuận Hữu đã viết như thế trong bài thơ Những phút xao lòng thay cho chúng ta để gợi lại trong lòng mỗi người, ai cũng đã từng có một thời như vậy, để yêu và để nhớ, đã yêu và đã nhớ. Chỉ một dòng thôi nhưng nó trọn vẹn cho cuộc sống của mỗi đời người. Nhạc Pháp cũng có bài hát Les amoureux qui passent mà trước giải phóng người ta dịch là Một thời để yêu như thế này đây:

Đời là một thời để yêu
Yêu trong bóng đêm lẻ loi
Yêu cho bao nỗi đắng cay
Yêu cho quên từng ngày tháng

Tình là một lần được mơ
Mơ trong bóng đêm lẻ loi
Có những chiếc lá úa rơi
Bay chơi vơi vào trời tối…

Những phút cuối trong cuộc đời
Vẫn thấy nhớ thương một người
Lúc nhắm mắt xin nụ cười
Thay cho chiếc hôn lần cuối…

Vâng, quả thật, cho dù yêu trong bóng đêm lẻ loi, trong đắng cay nhưng đó cũng vẫn là một thời đáng nhớ trong đời, cái thời mà mới sáng ra đã mong gặp mặt, gặp chỉ để mà… nhìn thôi chứ đâu biết làm gì hơn, nhưng mà vẫn cứ thích, mãi đến đêm về cũng nhớ nhớ thương thương, nó man mác, nó êm êm làm sao ấy, và cái đó người ta gọi là tình yêu mà chẳng ai cắt nghĩa được, do đó mà dù là thơ hay nhạc đi nữa, khi kể về cái thời mà mình đã yêu, được yêu thì bao giờ cũng thấy lâng lâng nhẹ nhàng làm sao ấy, cho dù có thể bây giờ chúng ta đã thành ông bà nội ông bà ngoại lọm khọm, hay ta vẫn đang solo một mình đi nữa, thì chắc hẳn ai cũng đã trải qua một thời như vậy, mỗi khi nhớ lại thì cũng vẫn cứ thấy một tí lay động nhỏ nhoi nào đấy trong góc con tim mỗi người. Vì ai cũng có một thời để yêu, ai cũng có một thời để nhớ mà.

Cái rung động đầu đời của con người thì khó mà diễn đạt bằng bút mực hay bằng bàn phím lắm, vì đó là biểu hiện đầu tiên của tình yêu, làm như kể ra e nó mất jin hay mất cái thi vị nhẹ nhàng riêng ta vậy, ai cũng muốn giữ lấy cho mình, êm đềm như gió chiều luồn qua kẽ lá, do đó mà ai cũng có, mỗi người mỗi vẻ, nhưng chỉ nhìn nhau cười một cách ý nhị mà không cần phải nói ra bằng lời là vậy.

Tôi cũng có cái thời để yêu ấy, đẹp lắm nhưng cũng đắng lắm, vì mình nhà nghèo, mồ côi cha, nên chỉ biết lận lưng những thứ nhỏ nhoi mình có về tinh thần như sự gắng học, niềm đam mê âm nhạc và tinh thần hướng đạo mà thôi, chứ tiền bạc vật chất hay địa vị xã hội thì mình bù trớt. Nhưng nói thế không có nghĩa là mình tuyệt vọng trong tình yêu đâu, bạn cũng thế thôi, có thể ta xa tầm tay với đối với một số đối tượng nào đấy chỉ biết nhìn bề ngoài, nhưng ta có thể có những thứ mà người khác không bỏ tiền ra mua được, như sự đam mê, sự cố gắng thì họ thua ta là cái chắc, ngày xưa tôi vẫn luôn lạc quan như thế nên không coi chuyện vật chất là quan trọng, nhưng rõ ràng cuộc đời có những giới hạn của nó, phũ phàng như nó vốn có, và tôi cũng đã được đời dạy cho bài học về thân phận mình như thế nào, khi biết rõ thì cuộc đời đã sẵn sàng mời ta đi chỗ khác chơi ngay, vui với thân phận khố rách áo ôm của mình, cho dù nó đau tới cỡ nào cũng mặc, vì thế mà thấy đắng. Tôi nếm đủ cả và nhận đủ cả. Tuy nhiên, trong đớn đau ấy ngoài sự phân định rạch ròi cái thân phận của mình thì cũng vẫn có sự cảm thông của rất nhiều người, và nhờ đó mà tôi vẫn lạc quan, cho dù vẫn phải vĩnh biệt tình đầu, vì tình đầu là cơn giông chợt qua mau qua mau. Vĩnh biệt tình đầu, tình làm con tim ta đớn đau là vậy. Cám ơn Nhạc sĩ Thanh Tùng đã nói hộ tôi và mọi người những cảm nhận vô cùng chính xác trong bài hát Vĩnh biệt mùa hè của anh.

Thế nhưng đọc đến đây chắc chắn sẽ có người hỏi: Sao cứ nói lòng vòng loanh quanh mà không kể huỵch toẹt ra cho rồi cái ông già lộn xộn này. Hihi… Lúc nãy tôi đã nói trước rồi mà, nói ra hết nó mất jin thì sao? Tôi có một thời để yêu, để nhớ và để cất giữ trong tim mình, thỉnh thoảng cựa quậy nhói nhói lên một tí cho vui là được rồi, nhói nhiều qua thành ra đau lắm đấy, mà tôi thì chẳng thích đau tim tí nào…

(hình Internet)

Trả lời

Thư điện tử của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *