Thơ Cù Mai Công

Thơ Cù Mai Công

SÀI GÒN THU 2021

Sài Gòn
Tháng tám, tháng chín, tháng mười
Năm hai không hai mốt
Đất trời ủ dột
Ngày mây giăng, đêm rét mướt
Mưa gì mưa hoài…
Người chết không ai đưa
Kẻ sống không ai gặp
Đêm giới nghiêm
Ngày giãn cách
Mưa trời ơi là mưa…
Người ta nhắc thu xưa
Áo đỏ áo xanh ngập lối
Lá thu vàng rơi vội
Chùm me chín trong cành
Sài Gòn thu long lanh…
Thu năm nay
Không bóng học trò dưới vòm xanh
Chúng ở nhà học trực tuyến;
Đường sá im lời trò chuyện
Thiếu cả tiếng cười
Thiếu môi đỏ em tôi
Khẩu trang thinh lặng.
Gánh hàng rong bặt tăm trên phố vắng,
Tiếng rao hàng đâu rồi trong hẻm khuya?
Bà con bỏ về quê
Nhiều lắm anh ạ!
Phải cỡ vài trăm ngàn
Người đi nước mắt chứa chan
Sài Gòn đã thành quê hương
Sớm khuya tần tảo
Góc phố
Hẻm sâu
Mưa dầu
Nắng dãi
Đèn đô thị níu lòng con gái
Thắp ước mơ con trai.
“Sài Gòn nước chảy chia hai
Ai về Gia Định, Đồng Nai thì về”
Đây cũng là quê
Đâu cũng gợi phố
Nhen ước mơ nhỏ
Giục đôi tay săn.
Sài Gòn hóa thơ văn
Sài Gòn rung nốt nhạc
Con chim bồ câu sáng trên đường mổ thóc
Người trong phòng trọ đêm nuôi giấc mơ.
Bỗng một ngày thẫn thờ
Sài Gòn thu hiu hắt
Trôi hy vọng trong mắt
Buông niềm tin trên tay.
… Về quê đêm nay
Bàng hoàng, thờ thẫn
Sài Gòn tháng chín
Giăng giăng chốt chặn, rào gai
Ai còn nhớ ai
Những ngày ríu rít
Nhớ bao chiều mùa thu
Sài Gòn mưa ướt mộng
Nhớ môi em sáng nắng
Chúm chím hót vang…
Kẻ ở lại bàng hoàng
Ngơ ngơ ngác ngác
Bốn tháng lủi thủi trong nhà
Sáng nay bước ra
Nhìn đất,
Trông trời,
Ngắm người…
Vẫn là mưa rơi
Vẫn là nắng nhạt
Thèm nghe một tiếng hát
Trên đường.
Để biết còn yêu thương
Sau ba mươi chín ngày câm lặng
Nhấp môi chén đắng
Thiếu cả cọng hành, bó rau
Thèm một ổ bánh…
Sài Gòn những ngày vừa thôi giãn cách
Còn bao nhiêu nguyên vẹn gởi cho nhau?

Cù Mai Công

(ảnh Trần Việt Đức)

Trả lời

Thư điện tử của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *