Thơ Nồng Nàn Phố

Thơ Nồng Nàn Phố

CUỘC TRỐN CHẠY NHIỀU ĐỚN ĐAU
Thơ Nồng Nàn Phố

Chào thành phố phồn hoa chúng tôi phải trở về quê
Cảm ơn bao năm qua cưu mang những người con xa xứ
Cùng đường rồi xin để chúng tôi về đi đừng giữ
Gia đình đông miệng ăn không trụ nổi nữa rồi

Biết nói gì khi cùng quẫn phải bỏ lại hết phố ơi
Mang tiếng xấu cùng vợ con làm người vẫy vùng chạy trốn
Cay đắng ngậm ngùi đứng trong đoàn người gặp nạn
Quẹt giọt mồ hôi lầm lũi tủi cực bỏ về

Xin đừng trách chúng tôi mãi mãi chỉ là nhà quê
Làm sao dám lên tiếng gì khi con thơ quấy đêm khát sữa
Vợ nhìn chồng nheo nhóc khóc nồi niêu nguội lửa
Trông chờ vào ai nữa đây khi tới tháng đóng tiền nhà

Tạm biệt con hẻm xẹc mười xẹc tám bảy mười ba
Lần này ra đi chắc khó lòng quay trở lại
Cảm tạ đã chở che chúng tôi qua bao mùa ngang trái
Phận tha hương trắng tay ném thương nhớ ra đời

Chào thành phố với bè bạn tứ phương cùng chơi
Lấm lem bụi phố phường nên bạn bè ai cũng nghèo như nhau cả
Chiều hôm qua nghe tin thằng Năm cõng con thơ cuốc bộ về tận miền Trung mà thương quá
Giá mình có chút tiền lận lưng ắt đã chạy đưa nó làm quà…

Hôm nay đến lượt vợ chồng con cái vượt đường xa
Trên chiếc xe hai mươi năm chở hàng thuê cho chủ
Đèo thêm con Mực con Lu mà lòng dạ thác lũ
Vứt không ra nước mắt mà lại đứt ruột đứt lòng

Chào thành phố hoa lệ và lắm bão giông
Lần này trở về không có gì làm quà cho cha cho mẹ
Xin đừng xót cho chúng tôi… mà đổ lệ
Chúng tôi không quen gây đau đớn cho thành phố của mình

Chào nhé… hẹn trở lại nếu còn có bình minh

P/s: Nếu tối nay bạn được ngồi vào mâm cơm có đủ chồng vợ con cái… xin hãy cảm ơn và trân trọng đời vì điều giản đơn đó!
Bởi ngoài kia, ngay tối nay có nhiều người vẫn thức trắng đêm trên đường…

Nồng Nàn Phố

Trả lời

Thư điện tử của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *