Sài Gòn

Sài Gòn

Sài Gòn bệnh, Sài Gòn đau, Sài Gòn khắc khoải.
Mặt trời uể oải muốn mưa
Tiếng còi hụ tiếp nhau chạy qua phố
Những con đường vắng người.
Người đàn ông đi lượm bọc đứng ngẩn ngơ nhìn những góc cây không có rác
Bà cụ bán vé số nấp dưới bóng cổ thụ ngã dài
Phố vắng thế này bà bán cho ai?
Hàng quán đóng im lìm
Giống như thời chiến tranh chờ tiếng nổ
Sài Gòn đau nhiều người Sài Gòn khổ
Nhưng chiếc áo rách đã biết đùm chiếc lá nát
Mặc ai cứ nói như hát
Mặc ai đang khoác lác
Sài Gòn vẫn còn đó tình yêu
Sài Gòn buồn không một tiếng kêu
Những bàn tay chụm lại
Thành ngọn núi của lòng hào hiệp chở che
Có ông lão nằm ở bờ kè
Nhận hộp cơm mà cười như khóc
Bà mẹ mệt nhọc bế con cùng đàn con nheo nhóc
Ôm gói quà vẫn không quên tiếng cám ơn
Sài Gòn vẫn còn đó câu cám ơn
Cám ơn nắng ấm
Cám ơn tình thương
Cám ơn nụ cười trong khốn khó
Cám ơn những bàn tay chìa ra
Cám ơn những trái tim gộp lại
Sài Gòn còn chia vai gánh cho vùng đất khác
Mặc đâu đó có kẻ ăn cháo rồi đá bát
Ăn xong quẹt mỏ, rút ván khi đã qua cầu.
Sài Gòn đang cố gắng không bỏ quên ai
Dù vẫn còn đó tiếng thở dài
Những con phố cách ly
Những căn nhà đóng cửa
Phố chợ đông vui không còn nữa
Sài Gòn đau, Sài Gòn bệnh
Vẫn còn đó một thứ rất thân quen
Tấm lòng người Sài Gòn
Không thể mang tên ai khác.

Đỗ Duy Ngọc
24.06.2021
(ảnh Trần Việt Đức)

Trả lời

Thư điện tử của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *